c1 family always in my heart
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

c1 family always in my heart

tile and smile
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 ai bảo con trai k bao h khóc [ ăn trộm :)) ]

Go down 
Tác giảThông điệp
ngố :x
Thiên thần
Thiên thần
ngố :x


Giới tính : Nữ Tổng số bài gửi : 350
xèng : 1058
Thank : 49
Join date : 17/12/2009
Tuổi : 30
Đến từ Đến từ : the palace =))

ai bảo con trai k bao h khóc [ ăn trộm :)) ] Empty
Bài gửiTiêu đề: ai bảo con trai k bao h khóc [ ăn trộm :)) ]   ai bảo con trai k bao h khóc [ ăn trộm :)) ] I_icon_minitimeFri Feb 05, 2010 2:54 pm

Chap 1:
đây là tác phẩm đầu tay của con
mong các cô, các bác ủng hộ và cho ý kiến nha !
----------------------------------------------
Phù…phù…phù….

Oh my god!Mệt quá!

_Cố nên chỉ còn một tầng nữa thôi!

Chưa bao giờ Trinh thấy có cái lớp nào kinh khủng như cái lớp mà nó sắp học:ở tít tận

tầng 4 lại toàn nam là nam chứ(7đứa con gái,29 đứa con trai ).Từ giờ trở đi nó phải biết

sống làm sao đây?biết thế ko chuyển trường còn hơn ><

Vừa nên đầu cầu thang Trinh đã nghe thấy nào

là………Bing……bốp…………chat……. .xoảng……….

Ko biết có chuyện gí xảy ra trong lớp nữa?

Chắc triến tranh hay khủng bố đây!

Hừ…(biết ngay mà)

Ló đầu vào lớp Trinh thấy hiên ra một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn:

Con trai thì dẫm nên bàn ghế cầm sách vở,bút thước ném nhau vù vù.

Trông cảnh tượng này chả khác nào chiến tranh thế giới thứ hai vậy.


Nó từ từ bước vào lớp,phải cố gắng nắm mới có thế tránh được đám vật thể lạ bay vèo
vèo trên đầu.ấy.

Thế mà…………..vù…….bụp………….!!***

Một quyển từ điển vẫn rơi đánh bộp vào đầu con bé tội nghiệp khiến nó ngã uỳnh xuống sàn.

Đầu óc Trinh quay quồng như vừa bị trúng bùa choáng

Nó lồm cồm bò dậy tay vẫn không ngừng xoa xoa chỗ bị thương



Thật lạ kì là cái chiến trường ban nãy giờ đây im ắng đến lạ thường

Chỉ trừ tiếng bộp bộp của sách ,vở đang theo đà quán tính rơi tự do xuống sàn

Trinh đưa mắt nhìn cả lớp

Thật lạ kí là mọi người ai cũng mắt chữ A mốm chữ O nhìn nó

Chả khác gì một vật thể lạ.

_À!!!!!!!!!!hi!hi!một tiêng cười kinh dị cất lên từ cuối lớp

_Sr mọi người!Trưởng quên giới thiệu.Đây là Hà Tuyết Trinh thành viên mới của lớp ta !

_Rất vui khi được làm quen với mọi người!Trinh cười toe toét nhưng mà thực sự vẫn chưa hoàn hồn

Cái không khí căng thẳng ban nãy như biến mất

Mọi người chạy tới chỗ nó làm quen giới thiệu đủ kiểu nhưng đầu óc nó cứ ong ong chả phân biệt được ai với ai cả

-Nè! Chào Trinh-một cô bạn tóc ngắn ngang vai trông hết sức dễ thương lại gần chỗ nó

_Chào! Trinh đáp lại giọng yếu xìu

_mình là Kim Khánh!Cậu vẫn chưa tìm được chỗ ngồi phải không?

Trinh như mở cờ trong bụng

Vì đây là Cái điều lo lắng nhất mà nó không biết hỏi ai :

_Umk!

_Vậy đến bàn mình ngồi đi chỗ đó đang thiếu một người!

Thế là nó lật đật theo Khánh đến bàn của mình

Vừa đặt người xuống Trinh đã nằm xoài xuống bàn

Thật là mệt !

_Ê! Trinh này !-Khánh quay sang chỗ nó

_Bà vừa mới đến nên chưa thuộc tên cả lớp đúng ko?

_Ukm!Nó gật gù thú nhận

_Vậy để mình chỉ cho!Kia là Chiến cậu ý có một tật là thích cắn móng tay
Rõ khổ!Chắc là thiếu can-xi!Còn kia là hùng lác cậu ý là…………….

Khánh cứ huyên thuyên chả cần quan tâm xem trinh có nghe không

Mặc dù hơi nhức đầu nhưng đôi lúc nó cũng phải phì cười vì tính hóm hỉnh dễ thương của Khánh

Thế là hai đứa bọn nó bắt đầu thân nhau từ thế đấy
---------------------------
Giờ nghỉ trưa:

Trinh định rủ Khánh xuống căng-tin ăn trưa cùng thì cái tên sát thủ hãm hại nó lúc đầu

giờ ko biết từ đâu chạy tới nói với bọn nó:

-Khánh và Trinh cứ xuống trước đi nha ! Tôi với thằng Tuấn lấy đồ ăn cho hai bà!

Trinh ngơ ngác ngó sang Khánh:

-tên này quan tâm quá đáng đến bà thì phải?ah!thì ra hai người là…….ái đau!

-cũng biết đau ah?bà mà ăn nói linh tinh thì chết với tôi đấy!_Khánh véo mạnh vào tay nó

-thôi,tôi chừa! có thế mà cũng_ Trinh đáp ranh ma
---------- -- -- ---------
Xuống căng-tin Trinh và Khánh chọn một cái bàn ở góc cuối

Đúng lúc đó hai tên kia đi tới trên tay cầm bốn đĩa thúc ăn:

-của hai bà nè!_tên hung thủ đặt hai đĩa thức ăn xuống_cho bọn mình ngồi chung nha!
Trinh và Khánh gật đầu

-Ah! Tôi quên chưa giới thiệu với bà_Khánh đưa tay chỉ về hai ông bạn_đây là Minh còn
kia là Tuấn!

_chào Trinh!Xin lỗi bà chuyện ban sáng nha!

_ko có gì !Nó cười hì

_Ê Tuấn !Sao cậu không ra giới thiệu với Trinh đi!Khánh giục

_Ờ chào!Tuấn lạnh lùng

_Cái thàng này_Minh kí vào Tuấn một cái rõ đau_Ai bảo ông lạnh lùng với bạn mới vậy hả

Tuấn chẳng nói chẳng rằng lẳng lặng ngồi xuống

_Thôi bà đừng để bụng nó nha-Minh vỗ nhẹ vào vai nó
----------------------------------
-Nè!Sao bà cứ nhìn tôi chằm chằm vậy_Tuấn hỏi giọng khó chịu(cậu ghét nhất là bị con gái nhìn chằm chằm)

-Ơ…..Tôi…nè ông bảo tôi nhìn ông hồi nào?_Trinh gân cổ cãi lại

-thế bà nhìn cái gì ?_Tuấn hỏi gặng

-Ơ!Tôi!Tôi nhìn……..tôi nhìn cái bọn con gái sau ông đó.Từ ba nãy tới giờ bọn họ cứ nhìn chúng ta chằm chằm


-Đâu?Đâu?_Minh xen ngang_Bà bảo bốn mẩu nữ còn lại của lớp mình hả?

-Đó là bốn con mụ phù thủy!_Khánh hồn nhiên nhận xét

-Đồng ý với bà luôn_Minh tán thành_mà bây giờ bọn nó trở thành Hồ li tinh cả rùi.Vừa

mới lên lớp 10 mà đã tán tỉnh mấy anh khối trên

-Hình như ông bà ghét tụi nó lắm hả?_Trinh ngạc nhiên

-chứ còn sao nữa,mà thù là đằng khác.Vì tụi tôi học chung mói bọn nó năm lớp 9 mà.

Đúng là oan gia ngõ hẹp_Vân tức tối

-Bà học lâu với tụi nó khác biết. Hồi lớp 9 bọn nó hết chọc thầy cô lại trêu bạn bè làm

cho cả trường ai cũng sợ._Minh đế thêm

-Chả qua là bố cái Hương là trùm xã hội đen nên mọi người mới nể chứ ko bọn tôi đã bật
nó từ lâu rồi_Khánh trả lời giọng đầy phẫn nộ

-Nếu ko có như thế thì bọn nó chỉ là 4 cái đinh gỉ trong hàng ngàn cái đinh han mà thôi
_Minh trâm trọc

-và cũng chỉ là 4 con ngan trong hàng ngàn con vịt thôi.Chúng cứ tưởng mình là thiên nga chắc!!_Khánh kết thúc bài diễn thuyết của nó

_Bộ nói xấu sau lưng người khác hai người vui lắm hả?_cái giọng chua lanh lảnh quen thuộc lại vang lên

-Trinh!Sao bà lại nói với tôi cái giọng đó?Tôi tưởng chỉ có con Trâm điệu mới nói được cái giọng này thôi đấy!Phục bà thật_Khánh tròn to mắt ngạc nhiên

-Tôi đâu có nói!Trinh nháy mắt ra hiệu cho Khánh

-Mấy người đóng kịch chưa chán sao_Đứa cao nhất trong nhóm lừ tụi nó

-Tôi nói xấu bà thì sao đấy_Khánh nói giọng đầy tức tối_bộ tôi nói sai gì về bà sao?Trâm à tôi ko ngờ nên cấp3 bà còn chanh chua như vậy!Bà cũng nên biết rằng núi này cao thì cũng vó nói khác cao hơn chứ!


Thì ra đứa con gái đó là Trâm à!<Trinh nghĩ thầm>cũng có chút nhan sắc chứ nhỉ?cái bộ tóc sư tử đực kia đủ để biết con bé này dữ tợn đến mức nào rồi


-Già mồm nhỉ?_đứa khác vênh mặt lên_bộ mấy người chán sống rồi sao?

-Con bé đó là ai vậy?_Trinh thì thầm vào tai Minh

-Nó tên là Trà-đầu gấu đấy hồi trước của trường tui đấy!_Minh trả lời

-Ah!Tôi biết rồi. Thì ra nhóm các bà có lính mới lên mới vênh mặt lên như thế!để xem được bao lâu!_Trà vẫn tiếp tục

-Mấy người đừng tưởng ai cũng sợ mình nha!_MInh bức xúc

-Nè…mấy người…._Khánh nói giọng gầm gừ

-Mấy bà nhiều chuyện quá đấy!_Tuấn hét lớn

-ủa thì ra Tuấn ngồi đây ah?Lan cứ tưởng là cái thằng nào đấy!Mà đừng có giở cái giọng đó ở đây!Tưởng mình đẹp trai mà muốn làm gì cũng được.Chưa có chỗ cho thằng osin ở đây đâu._Con bé tên Lan mỉa mai

-Trâm ơi!Anh Kiên,anh An đến rồi kìa!_con bé thứ 4 trong nhóm lên tiếng

-Thôi tôi ko thèm nói chuyện với mấy người nữa._Trâm lên giọng rồi cùng lũ ban chạy tới chỗ thằng tên Kiên đó,còn An nó không dám gọi là thằng

Tại sao ư?

Bí mật…………………..

-Kiên là ai hả ông bà?_Trinh thắc mắc

Vừa dứt lời nó đã thấy ánh mắt đằng đắng sát khí của Minh và Khánh lừ nó.

-Thôi!ông bà ko nói thì thôi làm gì mà ghê vậy_Trinh nhăn mặt khó hiểu,ko biết người tên Kiên đó là ai mà nhắc tới 3 người này đều tức tối vây?

-Minh,Tuấn ăn xong chưa?Đến giờ phải đi rồi_Một cậu bạn trong lớp ý ới gọi

-Quân ơi xong ngay đây!_Minh trả lời rồi quay sang chỗ Trinh và Khánh_Hai bà cứ ăn đi nha, tụi tôi đi đây!bb!

-ừ bb!Hai đứa đáp lại

-Nè,Khánh!hai ông ấy đi đâu vậy?_Trinh thắc mắc

_không biết nữa…Hình như mấy ông ý bàn chuyện đá bóng ngày mai hay sao ý




-Ờ!
-- - - - - - - - - - - - - - -
Tan học………….
-Ê!Tuấn,chờ tôi với!_Trinh hớt hải vừa chạy vừa gọi

Tên Tuấn kia vẫn cứ bình thản đi ko thèm nhìn lại

-Cuối cùng tôi cũng đuổi được ông_Trinh thở dốc_nè ông có nghe tôi nói ko hả?
Tuấn vẫn làm ngơ

-Ông có thấy Minh và Khánh đâu ko?_Trinh hỏi

Tuấn vẫn cứ đi làm như ko nghe thấy gì.Điều này khiến Trinh bực mình

-Nè!Tôi đang nói chuyện với ông đấy!_TRinh gắt lên

-Bọn họ có ô tô đón về rồi!_Tuấn trả lời

-Vậy hả?Ko ngờ nhà hai ông bà đó giàu ghê!Mà ông về bằng gì vậy_Trinh liến thoắng

-ko việc gì tới bà!_Tuấn hậm hực



-Hứ ! Con trai gì mà kiêu thế! Người ta mới hỏi một tí mà cũng cáu gắt_Trinh lầm bầm
Thấy Tuấn ra bến xe buyt Trinh sướng rên

-Ah!thì ra ông đi xe buýt hả?Tôi cũng vậy nè_Trinh cười toe toét

Tuấn quay sang lừ Trinh

Ánh mắt ấy khiến toàn thân Trinh lạnh toát

-Cho mình ngồi chung nha!_Trinh nói giọng ngọt xớt khi thấy ghế Tuấn ngồi còn chỗ trống

Tuấn không nói nói gì

Thấy vậy Trinh tự nhiên ngồi xuống

Im lặng là đồng ý mà!


-Ê!Đồ vô duyên .Ai cho bà ngồi đây hả?_Tuấn lừ mắt nhìn Trinh

-Tôi…_Trinh lúng túng_Đây là xe buýt công cộng nên chỗ ngồi cũng công cộng ông hiểu chưa.Tôi ngồi thì mắc mớ gì đến ông

-Đồ lí sự cùn_Tuấn lạnh lùng


-Cùn thì sao chứ!Còn hơn cái đồ mặt lạnh như ông_Phương bướng bỉnh

-Tôi mà lạnh lùng ah

-Ko phải chỉ lạnh lùng thôi đâu mà hình như còn trầm cảm nữa đấy!_nói rồi Trinh đưa tay lên sờ trán Tuấn_ông nên đi khám đi!


-Tôi……trầm cảm ư?Bà bị mát thì có_Tuấn bực tức_Mà sao bà quan tâm đến tôi thế?Hay là…………_Tuấn lém lỉnh nhìn Trinh dò hỏi


-Là bạn bè nên phải quan tâm đến nhau chứ_Hai tai Trinh bây giờ đỏ bừng
-Bạn bè?Ai bạn bè với bà hồi nào?_Tuấn ngạc nhiên


-Ơ ,thì………..thế này nha_phương nhanh nhẩu giải thích_Tôi là bạn của Khánh,Khánh là người ấy của MInh,Minh là bạn than của ông nên theo tính chất bắc cầu thì tôi là bạn của ông!


_Bà nghĩ ra cái trò hay nhỉ_Tuấn cũng ko vừa_Ví dụ như thế này:Bà ghét Hương,Hương ghét Vân cho nên theo tính chất bắc cầu thì bà và Vân ghét nhau đúng ko ?_Tuấn nhái lại bằng cái giọng của Phương khiến nó vô cùng tức tối

-Ai bảo thế!

-Chả thế thì ko!Đồ con gái nhiều chuyện

Trinh tức điên nhưng không làm gì được. Chả lẽ cãi nhau trong xe bus thì còn ra thể thống gì nữa

Đành ngâm ngùi cho qua vậy

_Tôi xuống đây!_Tuấn vừa nói vừa vơ vội lấy chiếc cặp

_Ukm,chào ông_Trinh cười toe toét

Tuấn không thèm nhìn hay chào nó một câu

Trời ơi,Trinh bức xúc,chảnh đến thế là cùng. Nó chui đầu ra ngoài cửa sổ tính lè lưỡi trêu

cậu ta thì bị chói mắt bởi một dãy biệt thự nguy nga nhất của thành phố


“Nhà cậu ta ở đay ak!Công nhận con nhà giàu có khác, kiêu dễ sợ. Nhưng tại sao hồi

sáng cái Trâm lại bảo nó là osin nhỉ?Mà là con nhà giàu thì taị sao phải đi xe bus đi học

chứ?Lẽ nào lời cái Trâm nói là sự thật. Mà sự thật thì cũng hết sức vô lí, cậu ấy có một

dáng dấp cử chỉ không hề giống một người đi ở. Thật là kì lạ!Ôi mình đau đầu quá đi

mất…………………….mà tại sao mình lại quan tâm đến cậu ta nhỉ……….????????”


Và thế là Trinh cứ tự hỏi mình như vậy trong suốt quãng đường về nhà. Công nhận Tuấn

là một con người hết sức là kì quặc khiến cho Trinh phải suy nghĩ nhiều. Mà tại sao lại

như thế nhi? Có lẽ chính nó cũng không biết tại sao nữa
---------------------------------------------------
_Chào cả nhà con đi học về rồi đây!_Trinh luôn hét toáng lên như vậy mỗi khi về nhà,

trong khi nó thừa sức biết trong nhà chả có ai ngoại trừ ông anh yêu quí của nó


------------------------>.An---------------------------------Bí mật đã được bật mí !He!He!

_Con nhỏ này!Sẽ cái mồm thôi đâu cần phải hét toáng lên như vậy?_Anh nó vừa đi
xuống cầu thang vừa nhai ngấu nghiến quả táo tội nghiệp

_Kệ em!Trinh lém lỉnh trả lời cái tay vẫn không quên thò vào trong cặp để lấy một cái gì đó

_Này!Này!Sao cô lại chụp anh thế hả ? Muốn ăn đòn không?_An tức tối ném quả táo
sang một bên đuổi theo nó

_Sao anh lại nỡ nói em như thế!Em chỉ xin ông anh hotboy của em một bức hình để up lên forum trường thôi mà_Nó vừa chạy vừa giơ cao cái máy ảnh lên như trêu ngươi anh nó

_Anh thua cô đấy được chưa!

An thở hổn hến sau khi đuổi nó cả chục vòng trong nhà,mà nhà nnos không phải là nhỏ đâu

_Tha cho anh đấy nhưng với một điều kiện>

_Là gì?


An vừa nói vừa toan giựt lại tấm ảnh nhưng Trinh còn nhanh hơn

_Điều kiện là…………………….anh đưa em 5 chục rồi em trả lại ảnh cho anh!

_Cái gì 5 chục á!quên đi, trả đưa thì đừng

_Anh là hotboy mà sao kiệt dữu vậy? Đi chơi với bạn thì ngốn cả trăm nghì không sao , mà em gái gái xin vài chục cũng không cho. Anh trọng sắc khinh người nhà phải không?


_Thôi anh sợ cô rồi! Cầm lấy, mà cô lấy tiền của anh để làm gì đấy? Hay là….

_Anh chỉ có nghĩ mấy cái chuyện bậy bạ là tài thôi. Tiền này em mang đi làm từ thiện đấy

_Cô?”Từ thiện”? Anh có nghe nhầm không nhi? Mà làm từ thiện phải tự bỏ tiền túi ra chứ? Cô định bóc lột của anh để cho người khác ak

_Thôi không thèm nói chuyện với anh. Em đi đây!


Nói rồi nó vơ vội chiếc cặp phóng như bay ra cửa, mặc kệ cho ông anh nó đang ấm ức nhìn theo

-------------------------------------------------------
_Tất cả đứng vào hàng để chị cho kẹo nào!

Nó hô hào bọn trẻ trong bệnh viện

_Ah ! Chị Trinh! chị Trinh đến rồi!

Lũ trẻ con trong bệnh viện quây lại khiến nó nghẹt thở

_ Chị Trinh chị đi đâu mà không đến thăm chúng em vậy? Em nhớ chị quá

Một đứa túm lấy áo nó nũng nịu
_Thế bây giờ chị đến thăm các em nè! Lại có quà cho mấy nhóc nữa

_Hoan hô! Hoan hô!

Thế rồi lũ trẻ xông vào xâu xé gói kẹo

Trinh nhìn lũ trẻ tranh nhau ăn kẹo mà nó phải phì cười

Nó rất quí lũ trẻ, chúng bị bệnh tật hiểm nghèo từ nhỏ.


Hàng ngày bị người ta truyền dịch,tiêm cả chục mũi mà không dám khóc lấy một lời



Thế nên mỗi khi rảnh rỗi nó thường đến đây kể chuyện, mua bánh kẹo cho lũ trẻ hi vọng
có thể an ủi chúng phần nào



_Chị Trinh phải về thật ak!

Lũ trẻ vẫn đi theo khi Trinh ra tới cửa

_Ukm! Chị phải về để làm bài tập nữa chứ. Chị hứa mai sẽ quay lại

_Chị hứa nhé

_Ukm

Thật là Trinh chả muốn nói dối bọn trẻ một chút nào nhưng có như vậy thì bọn chúng

mới cho nó về được
--------------------------------------------
_ Cô đi về đi!Cháu đã bảo là cháu không sao rồi mà.

_ Nhưng cô không thể để cháu ở lại đây một mình được. Cháu bị thương nặng quá

Có tiếng nói quen thuộc phát ra từ phòng bệnh khiến Trinh cảm thấy tò mò

Hình như là tiếng của Tuấn thì phải

Nó nghĩ thầm………..

Sao cậu ấy lại ở đây nhỉ?

Không cưỡng nổi sự tò mò Trinh nghé mắt nhìn qua khe hở của cái cửa

Tuấn đang ngồi trên giường nói chuyện với một người phụ nữ trung niên

Người đàn bà này trông rất là sang trọng, có vẻ như là người ngoại quốc vì bà ấy có mái

tóc màu hung đỏ rất đặc trưng+ thêm khuôn mặt hơi tây tây nữa

_Hay là cháu về xin lỗi bà đi!

_Cháu không có lỗi! Cháu không xin lỗi bà ta đâu! Nếu cô đến đây để khuyên cháu thì cô về đi

_Cô……….nhưng……….

_Cô về đi, cô ở đây khiến cháu khó xử quá!_ Tuấn nói gần như hét lên khiến nó giật nảy mình

Người phụ nữ có vẻ bất lực, bà vơ lấy chiếc túi sách rồi tiến lại phía cửa

Trinh nhanh nhẹn nấp vào một góc để đảm bảo không bị phát hiện

Bóng người đàn bà đó khuất dần sau hành lang

_Sao còn chưa vào đây đi?

Hình như là nó đang bị phát hiện

Người nó run nẩy bẩy

Phải làm sao bây giờ? Nếu bị phát hiện nghe lỏm chuyện của người khác thì xấu hổ lắm

_Tôi chưa gọi tên bà chưa vào phải không? Hà Tuyết Trinh

Thôi hết cách rồi, phải ra đầu thú thôi

Nó nhủ thầm

Khi vào trong phòng bệnh nó lạnh toát cả người khi trông thấy vẻ mặt hung dữ của Tuấn

_Tại sao bà lại ở đây?

_Vì ……………đâyyyyy…………llll….à… bệnh viện của nhà tôi mà lị_Nó lắp bắp_Chả lẽ ông cấm tôi không được vào đây sao

Nó dần dần chấn tĩnh lại để vặc lại Tuấn

_Thế tại sao bà lại nghe lỏm chuyện của tôi?

_Cái đó là vì…….là vì………..

_Là vì sao?

_Vì tôi không cố ý. Tôi…tôi vô tình nghe được lên…

_Vô tình??/Thôi tôi không muốn mất thì giờ với bà nữa bà ra ngoài đi

_Tôi….

-Nhanh lên!_Giọng Tuấn gầm gừ như ra lệnh

Tring hoảng sợ toan chạy ra cửa thì nó chợt nhận ra một cái gì đó

_Ông đang bị chảy máu kìa?_Nò hỏi đầy lo lắng khi thấy chiếc áo của Tuấn đẫm máu.

Mà không cả người cậu ấy đang chảy máu

_Không việc gì tới bà! Bà về nhanh lên đi

_Tôi không thể thấy người bị thương mà không cứu được

_Tôi khắc có y tá, bà về đi

_Y tá không đến nhanh vậy đâu! Đang có một vụ tai nạn giao thong, rất nhiều người bị thương cho nên chả ai chú ý tới ông đâu!Ở đây tôi là y tá


_Tôi không cần bà thương hại!

_Đây là công việc tôi nên làm! Tôi cũng là người có lương tâm mà

_Bà……..bà………

Trinh giơ tay chặn mồm Tuấn lại

_Ông mau cởi áo ra đi!

_ Tôi không cởi!

_không cởi thì tôi xé ra đấy!

Chắc là do dọng nói của nó có uy lực hay sao ý mà Tuấn nghe lời nó răm rắp

Nhìn lưng Tuấn ướt đẫm máu nó phát hoảng

_Ông làm gì mà ra nông nỗi vậy hả?

Nó vừa hỏi vừa lấy bông sát trung chỗ bị thương

_Đánh nhau!

Ông nói dối. Nó nghĩ thầm, không hiểu tại sao Tuấn lại nói dối nó

Nó học y từ hồi bảy tuổi nên thừa sức phân biệt được các vết thương

Vết thương này không phải là do đánh nhau

Từng vệt đỏ lằn dài trên lung khiến nó lien tưởng đến một hành động khác tàn bạo hơn

……..nó không biết diễn tả như thế nào cho thật chính xác

Có thể cậu ý đã bị ngược đãi chăng?

_Á……..đau!

Bà nhẹ tay thôi !

_Muốn khỏi thì phải chịu đau! Ai bảo ông đi gây họa đánh nhau cơ chứ

_Cảm ơn!

_Cảm ơn! Lạ quá, tôi không ngờ tảng băng trôi còn biết nói cảm ơn cơ đấy

Trinh quay sang cười hì một cái rõ tươi

--------------------------------------------
Một tiếng sau…………..

Xong rùi

Trinh thở phào nhẹ nhõm sau khi băng nót mấy vêt thương ở chân của Tuấn

Ít ra bây giờ cậu ý cũng sạch sẽ được một chút oy

Tách ….tách……….

Có cái giọt gì đó rơi xuống đầu Trinh

Hình như là…………..
…………………….nước mắt

Trinh ngước mặt lên

Tuấn đã ngủ tự bao giờ

Cậu ấy ngủ thật ngon như chưa bao giờ được ngủ vậy

Nhưng sao cậu ấy lại khóc?

Câu hỏi ấy bật ra khi Trinh thấy những giọt nước mắt đọng dài trên má Tuấn

Trinh sững người một hồi lâu

Nó chưa thấy con trai khóc bao giờ cả

Nó biết bề ngoài Tuấn luôn tỏ ra lạnh lùng cứng rắn, nhưng bên trong cậu thì thật là yếu đuối

Nó cũng biết rằng Tuấn đã phải chịu nhiều đau khổ mà những vết thương trên người cậu là minh chứng rõ nhất

vì sao cơ chứ?

Trinh cũng không biết nữa, chỉ biết rằng nỗi tò mò về Tuấn trong người nó thì ngày một lớn dần lên………….
Về Đầu Trang Go down
https://www.facebook.com/profile.php?ref=name&amp;amp;amp;amp
 
ai bảo con trai k bao h khóc [ ăn trộm :)) ]
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» khoc' vi` han doi`
» Lời nói dối của trái tim !!!
» một vòng trái bắp

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
c1 family always in my heart  :: Giải trí :: Truyện... :: Truyện tranh,chữ,manga,anime..-
Chuyển đến